PHẦN II........ HỌC HỎI

 

Vài tuần trước khi bắt đầu năm học mới, Danielle ở nhà suốt ngày và dính lấy tôi như một đứa trẻ vậy. Cháu muốn ngồi cạnh, ngủ trong pḥng của tôi, và ở bên cạnh tôi mọi lúc. Cháu ôm tôi rất nhiều và thường đ̣i hỏi được ôm lại. Làm thế nào một đứa trẻ trong những hoàn cảnh như thế có thể tồn tại được nếu như không có ai đó bên cạnh để ôm ấp, vỗ về nó? Thế rồi, sau một tháng, cháu trở lại thành một đứa trẻ vị thành niên độc lập như trước.

Một số người chuyển giới ở  Neutral Corner giới thiệu tôi gặp ông Hunter, người được coi là tư vấn viên giỏi nhất trong cộng đồng này. Lần đầu tôi đến cùng với Danielle bởi v́ tôi không muốn con gái của ḿnh gặp một người lạ nói với cháu rằng cháu đang bị điên và cần được cứu chữa hoặc ai đó sẽ xen vào giữa chúng tôi. Danielle  mặc một bộ quần áo nữ, loè loẹt, hơi bó, ngắn và có ǵ đó thể hiện hơi quá, nhưng nh́n cháu rất xinh. Bác sỹ điều trị hỏi chúng tôi về cuộc sống và t́nh cảnh một chút nhưng gần như ngồi khoe kinh nghiệm của ông ta là chủ yếu. Ông ta nghi ngờ liệu  Danielle có bị một chấn thương tinh thần nào đó từ thủa nhỏ không bởi v́ ông ta đă thực hiện một nghiên cứu chứng tỏ rằng việc chuyển giới xẩy ra do chấn thương cảm xúc xẩy ra với trẻ ở độ tuổi dưới 31 tháng tuổi. Thực ra, khi xẩy ra lũ lụt ở Me-xi-cô, Daniel một tuổi, và tôi nghĩ biến cố đó ảnh hưởng đến khả năng về ngôn ngữ của cháu. Bởi v́ sau đó, cháu ngừng ḥ hét hay nói thành tiếng mà chỉ cười, khóc và dùng tay chỉ mọi thứ đến khi cháu lên ba tuổi. Nhưng với tôi, dho dù cháu bị ảnh hưởng bởi biến cố nào lúc cháu c̣n nhỏ đi nữa th́ cũng không khác biệt lắm bởi v́ tôi chỉ muốn biết ḿnh cần phải làm ǵ bây giờ.

Hunter đưa cho chúng tôi một tập hồ sơ để điền các thông tin về cá nhân và tôi trả ông ta 150 đô la. Ông ta cho biết, một người khác sẽ phỏng vấn chúng tôi, và các xét nghiệm tâm lư sẽ tốn 700 đô. Nhưng đó không phải là điều tôi lo lắng nhất, mà là sau khi xong phỏng vấn, ông ta không hề nói ǵ đến việc sẽ gặp lại chúng tôi vào khi nào. Tuy nhiên ông ta cảnh báo trước cho chúng tôi là hăy cẩn thận, bởi v́ hầu hết những người chuyển giới tính bị đánh đập một khi quá khứ của người đó bị lộ ra.

Chúng tôi nhận ra rằng bộ câu hỏi đó chủ yếu hỏi về những vấn đề của người lớn như kết hôn, có con, t́nh dục và công việc. Có một phần rất nhỏ liên quan đến gia đ́nh, quá tŕnh lớn lên, ở trường mà chúng tôi có thể điền. Nhưng mẹ con tôi cũng nộp bảng hỏi đó cùng với tiền. Chúng tôi chẳng bao giờ biết được ai sẽ xem bộ câu hỏi đó. Một tháng sau, ông Hunter gọi và giới thiệu chúng tôi tới một BS nội tiết.

Đă gần đến cuối mùa hè, và cần phải t́m ra cách nào đó để cho Danielle đến trường. Tôi thấy rơ ràng là cháu có cơ hội đến trường hơn nếu chuyển cháu đến một ngôi trường mới. Kinh nghiệm cho tôi thấy một số bí quyết trong việc đưa con đến một ngôi trường cụ thể trong cùng quận. Đó là chuyển nơi ở đến gần trường đó. Ít nhất là có hai trường trong danh mục không nhận học sinh ở quận xung quanh đó, nhưng nếu con bạn nằm trong đúng nhóm sắc dân mà họ quan tâm, th́ có thể chuyển được từ nơi này đến nơi khác, phụ thuộc vào sự cân bằng về sắc dân [1]mà trường đó muốn đạt đến. V́ vậy, tôi đă lợi dụng điều đó khi đưa hai con lớn đến trường. Bởi v́ các con tôi có nửa gịng máu Mỹ La tinh, và nửa c̣n lại là trộn lẫn các chủng tộc từ châu Âu, nên tôi sẽ khai các cháu là người gốc (Mỹ La tinh), Capca nếu thấy có lợi hơn. Một số trường hợp, tôi khước từ khai gịng máu châu Mỹ la tinh, hay Cap-ca. Bởi v́ một học sinh có thể không được nhận vào trường nếu như cháu mang gịng máu pha trộn (mà thực ra cháu đúng là như vậy) hay cháu chỉ khai ḿnh là người Mỹ.

Vấn đề tôi quan tâm hàng đầu là t́m một trường học an toàn cho Danielle. Khi tôi hỏi ông Hunter về trường học, ông khuyên tôi nên gọi cho lănh đạo các trường đó và giải thích hoàn cảnh. Khi nào tôi t́m thấy một người thân thiện, tôi có thể đăng kư trường học cho Danielle.

Theo lời khuyên đó không hề dễ dàng chút nào bởi v́ các trường học đều đóng cửa dịp hè. Tất cả các thầy cô và người quản lư đă đi nghỉ và trở lại khi năm học bắt đầu. Thời gian không c̣n nhiều, và nếu phải chuyển nơi ở, tôi muốn bắt đầu ngay.

Tôi quyết định đến thẳng nơi có quyền nhất và gọi cho văn pḥng giáo dục quận. Có các uỷ ban làm việc với một số vấn đề nhạy cảm[2] thúc đẩy sức khỏe, sự tự tin và công bằng cho học sinh, nên tôi nghĩ họ có thể giúp tôi được ǵ đó. Sau khi chạy hết từ pḥng này sang pḥng khác, cuối cùng có vẻ như có một người có thể giải quyết chuyện này một cách b́nh thường th́ lại đi nghỉ. May mà cuối cùng tôi cũng liên lạc được với Ellen.

"Có chính sách nào của pḥng giáo dục liên quan đến việc giải quyết những học sinh chuyển giới tính/chuyển giới không?” tôi hỏi.

Chị ta hỏi tôi vài câu hỏi rồi đề nghị tôi đợi chị nói chuyện với sếp. Sau đó chị quay lại và nói “chính sách của chúng tôi là không được phân biệt đối xử"

"Thế th́ không giúp tôi được nhiều lắm."

Chị ta nói lại, "Tất cả những ǵ tôi có thể nói với bà là chúng tôi không được phân biệt đối xử”" Có vẻ như chị ta muốn nói thêm ǵ đó.

Tôi gác máy trong lúc tràn đầy nước mắt v́ tức giận và mệt mỏi. Nếu như họ không được phân biệt đối xử, con gái của tôi có thể sẽ học giờ thể dục cùng với đám con trai hoặc con gái , và người quản lư chẳng làm được ǵ chuyện đó. Có thể, nếu như họ hiểu hoàn cảnh này, họ sẽ không cho cháu vào bất cứ lớp học giáo dục thể chất nào. Tôi sẽ đợi thêm vài ngày nữa để đợi người phụ trách đi nghỉ về, hy vọng người đó biết nhiều về việc xếp lớp đối với một số học sinh đặc biệt.

Sau rất nhiều cuộc gọi đến ngán ngẩm, cuối cùng tôi đă đặt được một cuộc gặp để thảo luận trực tiếp tại pḥng giáo dục với người lănh đạo. Tôi đến với hy vọng nhỏ nhoi là sẽ nhận được sự giúp đỡ. Bởi v́ tôi đă từng tranh căi với viên chức này về vấn đề chủng tộc. Vài năm trước đây, ông ta đă nói với tôi rằng pḥng có thể sẽ đưa tôi ra toà và toà sẽ chỉ định một chủng tộc cho các con trai tôi bởi v́ tôi đă từ chối ghi rơ một chủng tộc cụ thể cho các con. Tuy nhiên ông ta đă không làm theo lời đe doạ đó, và giờ đây tôi hy vọng rằng ông ta không c̣n nhớ tôi hay những lời tranh căi nảy lửa của tôi và ông ta thủa trước nữa.

 

 

Chính sách của chúng tôi là không phân biệt đối xử[3]

 

 Tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ta thân mật và nhiệt t́nh giúp tôi (rơ ràng là ông ta không nhớ đă gặp tôi trước đây). Tuy nhiên ông ta chưa từng gặp trường nào tương tự như thế. Pḥng thông tin cho biết tên của học sinh không thể thay đổi nếu như không thay đổi giấy khai sinh. Tôi cũng biết tên trên giấy khai sinh có thể thay được, nhưng không thể thay đổi giới tính chừng nào chưa thực hiện phẫu thuật.

Ông ta cho tôi hay có những chương tŕnh học thay thế hiện có trên pḥng giáo dục quận. Đó là đào tạo tại nhà (home schooling), nhưng tôi không thích cái đó. Bởi v́ chương tŕnh này chủ yếu dành cho học sinh có vấn đề. Trong khi đó Danielle không phải loại như vậy và tôi cũng nghe toàn những điều không hay về chương tŕnh đó. Khả năng thứ hailà có một chương tŕnh thay thế đ̣i hỏi học sinh có tinh thần tự giác cao. Đă có một số học sinh đồng tính nam, nữ tham gia bởi v́ các cháu cũng gặp khó khăn ở những trường khác. Trong đó chương tŕnh giáo dục thể chất không nhất thiết, học sinh theo học chỉ mặc quần áo đi học b́nh thường. Có vẻ như đây là nơi phù hợp cho Danielle, nên tôi điền vào các biểu mẫu cần thiết, và cho ông ta biết tôi cần được biết sớm bởi v́ tôi muốn sống gần trường học, thay v́ để con đi xe buưt quá xa, gần như hết cả thị trấn. Tôi cũng cần biết sớm để chuyển nhà. Chúng tôi đă có thảo luận rất tốt đẹp, và tôi không cần phải khóc chút nào..

Vài giờ sau ông ta gọi báo tin xấu. Cháu phải đợi 2 năm mới vào được trường đó.

 "Liệu c̣n có trường nào khác mà bà đang nghĩ đến không? " ông ta hỏi.

Tôi nói, "Nếu như ông có thể t́m được một nơi mà cháu sẽ được bảo vệ, không bị đánh, trêu chọc, hay không phải tham gia lớp học giáo dục thể chất, xin hăy cho tôi biết. Bởi v́ tất cả  hiệu trưởng các trường đều đi nghỉ nên tôi khó ḷng mà nói chuyện được với họ bây giờ.”

Ông ta nói thêm, "Tôi cần phải nói chuỵên với một người khác nữa về trường học thay thế thứ hai này. Hy vọng là người ấy có thể nói chuyện với hiệu trưởng trường này để con bà được vào học.”

Sự chờ đợi thật mệt mỏi mà thời gian ngày càng ít đi. Đến đầu tháng 8, tôi phải gửi thông báo cho người quản lí chung cư trước 30 ngày cho hay rằng chúng tôi sẽ chuyển đi.

Khi nói chuyện với bạn bè và các thầy cô giáo, tôi nhận ra rằng có rất ít con em của các giáo viên này trong danh sách của chương tŕnh học thay thế. Tôi tự hỏi, họ ở trong những danh sách này bao lâu? Một tuần sau, gần như đă hết kiên nhẫn, tôi nói với David  về trường học thay thế, nơi tôi nghĩ Danielle sẽ an toàn. Tôi dự tính sẽ hỏi pḥng giáo dục về thời gian chờ đợi của mỗi học sinh là bao lâu. Như thế tôi sẽ có thể nói tôi cho rằng họ đang ưu tiên cho những học sinh ưa thích của ḿnh và có thể lớn tiếng đ̣i sự công bằng.

David nói, "Mẹ, mẹ hăy xuống pḥng giáo dục lần nữa và nói mẹ gần như phát điên v́ quá lo lắng cho con gái mẹ. Rằng mẹ không muốn con bị tổn thương hay tự vẫn và mẹ không biết làm ǵ. Hăy khóc thật nhiều, mẹ nhé."

Mặc dù tôi rất ghét viện nước mắt phụ nữ, nhưng tôi đă làm đúng như cháu nói. Khóc thật dễ dàng, và quả thật là được việc. Lănh đạo của trường đă đi nghỉ về và cho biết tôi có thể đăng kư lớp học cho Danielle vào thứ sáu. Họ nói tôi hăy đăng kư cho cháu bằng tên mới, ngoài ra không đưa thêm thông tin ǵ nữa. Hiệu trưởng trường biết hoàn cảnh của Danielle và khuyên tôi hăy nói cho người tư vấn của trường biết điều đó. Ông ta cũng cho tôi biết có học sinh chuyển giới đăng kư học năm trước, nên tôi hỏi ông có cách nào để tôi liên lạc với cha mẹ học sinh đó được không. Ông ta đồng ư sẽ đưa số điện thoại của tôi cho cha mẹ học sinh đó, và họ sẽ gọi tôi nếu họ muốn. Có vẻ như là cuối cùng pḥng giáo dục này cuối cùng cũng tâm.

Trong khi Danielle gặp bác sỹ nội tiết lần đầu tiên, th́ tôi đăng kư lớp học cho cháu. Có rất nhiều biểu mẫu rườm rà như thường lệ cần phải điền và phải nộp các giấy tờ (học bạ trước đó). Tôi nói với người thư kư rằng Danielle đă từng học ở Canada và tôi không mang theo địa chỉ của trường học đó. Điều này cũng một phần đúng sự thật, bởi v́ cháu học ở đó vài tháng khi sống cùng với anh trai tôi khoảng 1 hay 2 năm trước đó. Danielle và tôi quyết định đổi ngày tháng năm sinh của cháu một năm v́ thế khi tên cũ và mới của cháu đặt cạnh nhau trong danh sách trên máy tính, sẽ không gây ra nghi ngờ nào.

Chúng tôi làm giả tên trên thẻ tiêm chủng bằng cách thêm một hai kư tự của tên mới vào trong bảng viết tay này. Và lần này tôi không  gây ồn ào về những câu hỏi liên quan đến chủng tộc nữa.

Chúng tôi đă quên không thay đổi ngày trên những tờ tiêm chủng và điều này làm khổ chúng tôi một năm nữa khi ai đó nhận ra rằng cháu được tiêm chủng trước khi sinh. Tôi đă phân trần rằng tôi không để ư đến ngày sinh của tất cả các con.

 Trong đầu tôi khi cố gắng biện hộ cho điều dối trá về tên và giới tính này, đó là v́ cần thiết phải làm đúng mọi thứ bây giờ bởi v́ những điều thực tế đă không được biết đến khi cháu mới sinh ra. Tôi bắt đầu gọi đó là sự thật-sự thật mà tôi thấy. Đôi khi ta phải làm điều ta cần phải làm. Điều quan trọng hơn hết đối với tôi là khiến cho con được an toàn hơn là điều nhà trường hoặc các pḥng ban khác cần phải biết. Khi chúng tôi yêu cầu Danielle là một học sinh mới, tất cả các giấy tờ trước đây của cháu chuyển thành unclaimed record file[4], cho dù là ở đâu đi nữa.

Có hai điều khác cần phải biết về việc học tập của Danielle bởi v́ có hai điều mà Daniel không bao giờ có thể làm tốt được khi đi học. Trong suốt thời gian tiểu học, cháu gặp khó khăn với các con số  và tiền tệ. Cháu muốn chơi các tṛ chơi với những quân bài và học các quy tắc chơi rất nhanh, nhưng không thể nào đếm được các điểm trên quân bài quá số 6. Khi học mẫu giáo, cháu chỉ có thể nhận được số tiền ăn của ḿnh là một xu lớn, xu nhỡ, và nhỏ có nghĩa là 25 xu, 5 xu và 1 hào. Chúng tôi đă nghĩ cháu bị mù màu bởi v́ cháu không học được tên của các màu mặc dù cháu nhận ra và đánh dấu được các màu và cấu tạo tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Một lần cháu được hỏi về trường mẫu giáo mới mà cháu mới đến, cháu nói “Con thích bởi v́ trường có 9 màu”. Ngay trong ngày đầu tiên, cháu đă nhận ra cửa tới mỗi pḥng xung quanh sân chơi được sơn bằng các màu khác nhau.

Ngay cả khi cháu được lên lớp, nhưng tôi vẫn giữ cháu học lại lớp một, bởi v́ cháu vẫn gặp khó khăn với các kư tự trong bảng chữ cái, nhưng không phải v́ cháu không cố gắng. Cháu yêu cô giáo và cô cũng yêu cháu. Cháu cũng không có hành vi phá phách ǵ. Cháu có vẻ sáng sủa nhưng v́ chuỵên nhầm lăn chữ cái và các con số nên chúng tôi đă nghi ngờ cháu không thể học được một số thứ.Tôi đă cho cháu đi kiểm tra ở chỗ một chuyên gia tâm lư giáo dục ở một trường đại học. Kết quả cho thấy cháu đủ khả năng học tập , nhưng chậm hơn so với các bạn cùng lứa tuổi. Đến cuối học kỳ II của lớp một, cháu lại được đưa đi kiểm tra, bởi v́ cháu vẫn chưa học được những điều cơ bản đó. Kết quả vẫn như vậy, cháu sẽ ổn khi cháu lớn thêm chút nữa.

Ngay cả khi cháu lên lớp cháu vẫn gặp khó khăn với các kư tự và con số, đặc biệt là gặp khó khăn với bảng tính thập phân. Cháu chỉ học được đến số sáu, nhưng bắt đầu học đến số 7, cháu bắt đầu quên số sáu, cho dù tôi đă kèm cặp cháu và cháu đă cố gắng thế nào đi nữa. Cháu tỏ ra là một đứa bé đáng yêu và vui vẻ đến nỗi tôi không thể mất kiên nhẫn với cháu. Cháu làm rất tốt với màu sắc và môn thủ công và thể hiện khả năng cảm nhận rất tốt về nghệ thuật và cái đẹp.

Cháu rất nhạy cảm đối với cảm giác của người khác, và luôn nhận thấy ai đó cảm thấy buồn, đau yếu hay không vui. Tôi đă nhận thấy sự nhạy cảm này ở hầu hết các cô bé. Đó là chúng có thể nhận thấy sự thay đổi rất nhỏ biểu hiện trên gương mặt trong khi đó các bé trai th́ hầu như không thấy ǵ khác biệt. Nhưng Daniel không có ư niệm ǵ về hôm qua hay ngày mai, hay ư nghĩa của buổi sáng hay chiều. Cháu toàn nhẫm lẫn các từ này với nhau. Cháu thích nấu nướng và đọc các công thức hướng dẫn nhưng tôi không nghĩ rằng cháu có thể học được các tỷ lệ mà các cuốn sách nấu ăn đều nói đến.

Tuy nhiên, cách hành xử của Daniel khiến một số giáo viên và tư vấn viên của trường lo lắng.

"Con trai chị uốn éo mỗi khi đi, “ giáo viên lớp ba của Daniel nói vậy. Và tôi biết cô ấy ám chỉ cách cháu lắc hông và đi như con gái “Mỗi khi bọn trẻ xếp hàng và đi vào ra khỏi lớp học, tôi phải nhắc cháu không được lắc hông”

Tôi biết cháu “lắc” khi cháu đi, và cảm thấy buồn v́ Daniel gặp rắc rối với giáo viên vô tâm này. Tôi nói với cô giáo “ Nếu như cháu không bỏ được, xin chị hăy bỏ qua. Xin hăy đừng nhắc nhở nữa và để cháu được yên”

Cô giáo có vẻ như biết rất ít về trẻ con, và chúng tôi không có lựa chọn giáo viên bởi v́ cô là cô giáo lớp 3 duy nhất ở đó. V́ thế chúng tôi phải chuyển đến trường khác.

Rồi th́ người cố vấn của nhà trường gọi chúng tôi vào năm sau “Chị có biết con trai chị chơi với con gái ở sân trường giờ giải lao không?” Tôi nói “thế th́ có sao đâu? Con gái th́ cũng là con người, tại sao chơi với chúng lại trở thành vấn đề?”

Người cố vấn nói “Người ta nghe con trai chị nói cháu muốn thành con gái”

“ Chị nghĩ tôi nên làm ǵ với điều ấy?" Tôi hỏi.

"Ồ, chị đừng khuyến khích cháu”, anh ta nói “Mười tuổi c̣n quá nhỏ để biết về xu hướng t́nh dục”.

Tôi đă kể cho Daniel nghe về cuộc nói chuyện này nhưng cháu đă lảng tránh nó.

Khi Daniel học lớp tám, tôi được cả ư tá và cố vấn của trường mời đến họp.

 "Con trai của chị cần đi gặp bác sỹ tâm lư," cả hai người đều khuyên tôi.

 "Tại sao lại cần?”

 "Bởi v́ cháu đă khóc rất nhiều khi bị các bạn trêu chọc”

Đối với tôi, họ như đang cố gắng điều trị các triệu chứng hơn là trị bệnh. Tôi h́nh dung ra họ khuyên Daniel đi gặp bác sỹ tâm lư để cháu thay đổi hành vi của ḿnh bởi v́ họ không thể kiểm soát được những học sinh trong trường gọi tên và trêu chọc cháu. Họ không bao giờ nói thẳng cháu là người đồng tính nhưng cứ ṿng vo một hồi về điều đó.

Khi tôi hỏi họ địa chỉ của bác sỹ tâm lí giỏi th́ họ không biết ai hết v́ trường học của quận không có những bác sỹ tâm lư/tư vấn tâm lư như vậy.

Lúc tôi nói chuyện với bác sỹ nội tiết sau khi Danielle gặp ông lần đầu, tôi cảm thấy hài ḷng khi nhận ra ông có cái nh́n tích cực mặc dù ông không gặp nhiều người chuyển giới trạc tuổi Danielle. Ông kê đơn dùng hormone cho cháu và lấy máu để phân tích. Danielle rất vui sướng v́ sự kiện quan trọng này. Trong pḥng đợi có hai người tôi đă gặp trong buổi gặp của nhóm hỗ trợ NC và họ rất khâm phục những ǵ Danielle đă trải qua. Những lời khen ngợi khiến tôi chảy nước mắt nhưng phải cố che giấu Danielle v́ tôi không muốn cháu bị cẳng thẳng.

Rồi chúng tôi đến một khoa khác để kư các giấy tờ và đến quầy thuốc th́ phát hiện đă hết xăng, tôi chỉ nói được với cháu “mẹ không thể làm ǵ thêm được nữa vào hôm nay”.

Đó là một ngày rất được việc nhưng v́ phải giải quyết chuyện nhập học, các giấy tờ, tiền bạc cũng như phải quyết định nhiều thứ khiến tôi ră rời. Tại trạm xăng, tôi đến bốt điện thoại trong lúc Danielle bơm xăng. Khi tôi bước ra khỏi xe, tôi đă khoá luôn xe với ch́a bên trong. Giống như giọt nước tràn li, tôi quay lại trạm xăng, ngồi xuống cạnh bồn hoa và oà khóc. Tội nghiệp Danielle!

Mấy người đàn ông ở trạm xăng cố gắng mở cửa xe nhưng không được bèn liếc nh́n tôi như thể tôi bị điên. Trong lúc đó Danielle rất b́nh tĩnh. Cháu gọi điện đến một dịch vụ di động và chẳng mấy chốc họ tới mở cửa cho chúng tôi. Lúc này tôi đă qua được cơn kích động, và chúng tôi tới nơi lấy hormone-thật trớ trêu đó là loại hormone khiến tôi gặp khó khăn trong việc giữ b́nh tĩnh. Mặc dù được thông báo trước, uống hormone cũng không làm mọi thứ thay đổi ngay lập lức, nhưng con gái tôi vẫn tỏ ra rất lo lắng lúc bắt đầu. Chúng tôi c̣n cười đùa rất nhiều lần chuyện tôi sụp xuống khóc cạnh bồn hoa, cháu đă xử lư thế nào trong lúc mẹ  đang thể hiện “vai tṛ người lớn” của ḿnh.

Chúng tôi gặp khó khăn trong việc làm đầy cái áo con rỗng không của Danielle. Các cô bé cùng độ tuổi dùng Kleenex,  và những người cắt bỏ ngực v́ ung thư vú dùng đồ giả. Nhưng Danielle rất muốn một thứ ǵ đó giữa ngực cháu và chiếc áo. Ngay cả chiếc áo có đệm đi nữa cũng không hợp với cháu. Chúng tôi cố gắng bằng cách tự làm như cắt những miếng đệm vai cùng cỡ để cho vào, nhưng Danielle có cảm giác như mọi người có thể nói rằng ngực cháu không thật. Cháu cảm giác như mọi người nh́n vào ngực cháu ở mọi nơi cháu đi qua.

Những người khác luôn sử dụng cái này và thành công như thế nào? Trong buổi gặp mặt lần đầu với nhóm hỗ trợ NC, tôi đă hỏi hai người rất thân thiện về việc họ đặt cái ǵ trong chiếc áo ngực. Họ nhận ra đây là câu hỏi rất nghiêm túc và cho tôi thông tin bổ ích. Loại đệm mà họ sử dụng được gọi là giống như vú[5]. Tại chợ có vài loại, và mỗi người có thể sử dụng các loại khác khác nhau. Bởi v́ loại này khá đắt và cũng không dễ t́m nên họ sẽ đến gặp Danielle và chỉ cho cháu xem đồ lót của họ. Có hai người đồng ư lời mời uống cà phê của tôi vào tuần tới. Một người đến với trang phục như một người phụ nữ trưởng thành, c̣n người kia  mặc quần đi làm với áo trắng, có cà vạt c̣n đồ lót để trong một chiếc hộp. Cảnh này rất khôi hài đối với tôi và tôi khó mà giữ cho ḿnh khỏi ph́ cười. Hai người đàn ông trưởng thành; một ăn mặc như phụ nữ và một ăn mặc như một nam giới đi làm công sở ngồi chỉ cho một người nh́n là cô bé vị thành niên sự khác biệt ở các vú giả. Nhưng tôi biết đó là vấn đề rất quan trọng.

Một đôi ngực giả làm bằng silicone và nh́n giống hệt như ngực giả của những người sau khi phẫu thuật cắt ngực. Có vẻ như là tốt nhất khi chạm vào. Một loại khác là loại túi áo có h́nh giống như vú, với túi tṛn chứa đầy cát bên trong. Kích cỡ của ngực có thể làm tăng lên bằng cách cho thêm cát vào hoặc cho cát ra nếu muốn ngực nhỏ hơn.Chúng tôi chọn loại thứ hai, có tên là “Bosom Buddies” bởi v́ loại này có vẻ bền, hợp với tuổi teen. Giá mỗi cặp là 100 đô.

Khi Danielle mặc "Bosom Buddies", cháu vẫn cảm thấy không an toàn bởi v́ chúng có vẻ lúc lắc. Cháu sợ là chúng sẽ tuột khỏi áo ngực và trôi đến nơi không thích hợp. Để giải quyết trục trặc này, tôi khâu một cái móc để giữa chặt nó trong áo ngực. Cháu mặc được hơn hai năm. Khi tiêm hormone, ngực cháu mọc dần ra, và cháu bỏ từng chút cát đi. Nhưng đi bơi th́ gặp rắc rối, bởi v́ cháu chỉ có một đôi, và để chúng khô , phải mất đến vài giờ.

Tôi sẽ nhớ măi và rất biết ơn những ǵ hai người đảo trang đă chỉ dẫn cho chúng tôi. Dù rất khôi hài nhưng rất hữu ích.

Danielle mặc đồ lót loại có đai bó chặt, bởi v́ đôi khi hai hoặc ba đôi chồng lên nhau làm cho cháu tự tin hơn che đi phần vẫn cần phải giấu kín. Các hormone cũng làm cho những điều này vẫn trong t́nh trạng kiểm soát được.

Ngay khi trường học bắt đầu khai giảng, cha mẹ của người chuyển giới tuổi teen như Danielle gọi chúng tôi và mời hai mẹ con tôi đến nhà họ, nhưng tôi đi một ḿnh để bảo vệ cháu khỏi t́nh huống khó khăn không biết trước.

Laura và cha mẹ của cháu đặc biệt quan tâm đến Danielle và Laura tỏ ra rất thất vọng khi Danielle không đến cùng tôi. Mẹ và dượng cháu dường như rất vui khi nói chuyện với tôi bởi v́ chúng tôi cùng thảo luận cách mỗi chúng tôi nuôi đứa con đặc biệt của ḿnh.Chúng tôi đều đồng ư với nhau rằng chẳng có lí do ǵ để chúng tôi phải mặc cảm cả. Mẹ của Laura đă mong có con gái nhưng cũng biết rằng chỉ ước thôi cũng không thể khiến con trai của chị thành con gái được. Tôi th́ luôn luôn mong rằng ḿnh chỉ có con trai.

Khi nói chuyện tôi nhận ra rằng bộ phim ưa thích của Laura là Cinderella, trong lúc Danielle thích phim Người đàn bà đẹp. cả hai phim này đều nói về người phụ nữ với nhân dạng (identity) mới. Laura thay đổi h́nh dạng khi cháu đang học ở trường PTTH tại địa phương, nhưng v́ mọi việc ở đây không tiến triển thuận lợi nên cháu chuyển đến chương tŕnh học thay thế mà Danielle sẽ nhập học mấy ngày sau. Bởi v́ Laura cũng không học tốt ở trường lắm nên cháu đang theo học chương tŕnh tại nhà. Cháu thành thật thừa nhận rằng hormone khiến ngực cháu lớn lên, tích mỡ ở những nơi khác trước và cháu không bị cương cứng. Thật may là cháu không có nhiều lông trên mặt.

Tôi rất yên ḷng khi thấy cha mẹ cháu đương đầu với hoàn cảnh này với sự hiểu biết. Họ làm việc đó có vẻ rất dễ dàng. Họ cũng không tham gia vào câu lạc bộ của những người chuyển giới.

Khi tôi trở về nhà và cho Danielle số của Laura, cháu liền gọi cho cô bé ngay lập tức. Ngày đầu tiên, chúng nói chuyện với nhau đến hàng giờ như thể chúng đă từng nói chuyện với nhau đă lâu. Hai đứa nói cho cho nhau nghe chuyện quần áo, trang điểm, và bạn bè. Laura có một bộ sưu tập búp bê Barbie. Laura có mái tóc màu  vàng, giọng nói rất quyến rũ và nh́n cô bé như một ngôi sao điện ảnh. Cô bé cũng thích thay đổi màu và kiểu tóc hàng tuần. Cháu có vẻ như thích được chú ư và sôi nổi hơn Danielle, v́ thế cháu luôn biết nơi nào có những sự kiện ǵ đang diễn ra và muốn tới đó. Cháu cũng dễ xúc động hơn Danielle và nhanh chóng nói cho mọi người biết cháu là người chuyển giới tính, nhưng cháu không tiết lộ về thân phận của Danielle. Đôi lúc tôi tự hỏi không biết ảnh hưởng của Laura có hoàn toàn tốt cho Danielle hay không, nhưng có lẽ Danielle rất tốt cho Laura. Hai đứa nhanh chóng kết thân với nhau v́ cùng chia sẻ kinh nghiệm quá riêng biệt này.

Ngay khi Danielle thi đỗ bằng lái  xe, cháu và Laura có thể cùng nhau làm điều ǵ đó vào cuối tuần. Hai đứa cùng khám phá các quán cà phê tại nơi thân thiện với người đồng tính của thành phố này, nhưng rồi Danielle chán ngay v́ chẳng người đàn ông nào chú ư đến cháu. Vậy nên các cháu đến các hộp đêm ở Mexico, nơi Danielle có thể tán tỉnh theo cách của ḿnh mà không bị lộ diện.

Tôi không gặp cha mẹ của Laura thường xuyên nhưng chúng tôi biết rất nhiều về các con của nhau cũng như phải gọi cho ai khi hai đứa về nhà muộn. Khi Danielle về muộn, tôi chỉ mong cháu đang vui bởi v́ cháu đáng được hưởng niềm vui. Hai đứa qua đêm tại nhà của một trong hai gia đ́nh . Tôi chỉ mong hai cháu không gặp rắc rối với cảnh sát v́ ở thị trấn nơi chúng tôi ở có luật cấm đảo trang để với mục đích gian trá. Hầu như những người bị tống vào tù đều là những người chuyển giới tính trước khi phẫu thuật (pre-operative transsexuals) cùng với những người người có bộ phận sinh dục b́nh thường. Nói cách khác là nếu gây rắc rối, cả hai cháu có thể bị tống giam chung cùng với đàn ông..

Danielle không bao giờ cảm thấy phải cần đến nhóm hỗ trợ mà tôi đang tham gia, nhưng cả cháu và Laura thỉnh thoảng cũng đến để trêu tôi và cho tôi xem hai đứa mặc đẹp như thế nào. Hai đứa cũng rất thích được mọi người khen xinh.

Tôi cảm thấy cha mẹ của Laura có chiều cháu quá và tôi cũng nhận ra rằng dường như ḿnh cũng đang làm thế với Danielle. Như một lần, trong lúc hai mẹ con đi mua sắm đồ trang sức cho Danielle trong buổi hoà nhạc. Cháu thích một bộ trang sức trị giá 80 đô và tôi đă đồng ư trong lúc bao biện rằng cháu xứng đáng sử dụng trang sức đắt tiền. Sau đó cháu t́m thấy bộ tương tự chỉ giá 20 đô. Hai mẹ con quyết định mua bộ đó. KHi dời khỏi quầy cháu nói “Bây giờ ḿnh có thể sử dụng 60 đô mà vừa tiết kiệm được”. Nhưng chúng tôi đă không dùng mặc dù tôi thầm nghĩ cháu đúng là rất phụ nữ.

Cuộc sống mà hai cháu phải đương đầu rất khó khăn, nên là cha mẹ, chúng tôi đều muốn làm tất cả những ǵ ḿnh có thể để làm cho các cháu cảm thấy dễ dàng hơn.

* * * * *

Chúng tôi t́m được một căn hộ nh́n khá tươm tất gần với trường học mới, và bắt đầu chuyển nhà. Hai mẹ con tôi làm việc này khá tốt v́ gia đ́nh chúng tôi cũng hay di chuyển.

Nhưng lần chuyển nhà này rất khác. Tôi phải cười thầm khi nhận ra thái độ của tôi với con gái đă thay đổi. Bởi v́ Ben và David đă chuyển đi, nên những lần chuyển nhà trước đây, tôi thường để con trai út của tôi mang những thứ nặng hay thực hiện những công việc nặng nhọc. Giờ th́ tôi liên tục nhắc con gái của  ḿnh cẩn thận khi nâng những vật nặng, và tôi muốn mang vác phần nặng về ḿnh. Cho đến giờ, tôi vẫn không biết đó có phải là thái độ thành kiến về giới hay không nhưng  t́nh cờ chúng thay đổi. C̣n Danielle vẫn khoẻ như trước, và vẫn muốn giành công việc nặng nhọc về ḿnh. Cháu không học thành một phụ nữ yếu đuối, cần được giúp đỡ và bảo vệ mà muốn trở thành một phụ nữ độc lập. Tôi đă rất tự hào về bản thân có thái độ như thế, nhưng cho đến ngày đó, tôi rất vui ḷng được giúp đỡ lúc chuyển nhà.

Một ví dụ khác để kiểm tra thái độ của tôi đối với con gái là tôi không muốn cháu tự lái xe đến Mehico, cho dù tôi vẫn để các anh cháu tự làm việc đó lúc bằng tuổi cháu. Cháu vẫn nhận ra cháu cần trở về nhà lúc buổi trưa để cạo râu. Nhưng cháu không tự tin lắm về tủ quần áo của ḿnh. Cháu đă có những bộ quần áo hợp thời trang nhất để khiến cháu tự tin, nhưng cháu không chắc lắm về giọng nói. Tuy nhiên, do dùng hormone trước khi vỡ giọng thành giọng nam, nên cháu có nhiều cơ hội để nói giọng nữ hơn. Giọng cháu nữ trầm và với tôi th́ chấp nhận được, nhưng cháu vẫn lo lắng.

Vào cuối ngày đầu tiên ở trường, tôi thở phào nhẹ nhơm khi thấy mọi việc trôi qua b́nh thường. Cháu rất vui và không ai nhận ra là một năm trước đây, cháu là một cậu bé đi học. Danielle có thể sử dụng pḥng vệ sinh của cô y tá trường nhưng cũng lo lắng việc đó sẽ thu hút sự chú ư của mọi người, nên cháu dùng nhà vệ sinh nữ. Nếu có chuyện ǵ xẩy ra, cháu cũng yên tâm là có thể liên lạc với tôi ngay qua máy nhắn tin. V́ làm tự do, nên tôi có thể tự quyết định thời gian của ḿnh và để lại thông báo nếu tôi đi đâu đó. Cháu cố gắng làm cho tôi không lo lắng nhưng cũng đôi lần khi tôi trở về nhà và cháu chạy ra ôm choàng lấy tôi. Hormone khiến cho tâm trạng cháu thay đổi liên tục. Có vài ngày cháu khóc, tôi nói “Đôi khi phụ nữ cần có những ngày để khóc. Nó được gọi là sự xây đắp bằng nước (water build-up). Đôi khi ta phải khóc để cảm thấy dễ chịu hơn”.

Cháu gọi điện thoại cho tôi một lần khi trở về nhà sớm sau lớp học nhẩy ở trường v́ cháu bị nổi mụn to tướng (zit) trên mũi. Lần sau cháu đến nhảy với bộ váy mới cháu chuẩn bị cho những dịp như thế này. Tôi rất mừng là cháu có cơ hội là con gái -bị mụn và tất cả những thứ khác nữa.

Con gái và tôi thường đến câu lạc bộ nhảy miền Tây (Country Western Dancing), tại đây cháu gặp những đứa trẻ khác nữa, và cháu tham gia nhảy dành cho tuổi teen. Một tối, tôi đón cháu sau khi nhẩy xong, mấy người cũng đưa đón con nói với tôi họ nghĩ cháu là một người rất đáng yêu và người lớn. Mọi người thường nói như thế về cháu và tôi luôn nghĩ “mấy anh chị chẳng biết ǵ đâu!”.

Trên đường về, cháu kể cho tôi nghe một chuyện không hay xẩy ra. Một số cô bé lớn đă trêu chọc và chế nhạo mấy đứa trẻ khác. Cháu nói “bọn chúng cứ chỉ vào con lúc con nhẩy. Con dừng lại và nói với chúng là con quá mệt mỏi với chuyện lấy người khác ra làm tṛ cười. Mấy đứa gọi tên con và đ̣i con ra ngoài đánh nhau. Con nói con không muốn đánh nhau, con chỉ thấy không thích tṛ nhạo báng người khác bởi v́ chúng ganh tỵ khi con nhảy giỏi hơn chúng”. Danielle cảm thấy cháu xử lí t́nh huống đó rất tốt và cho rằng mấy đứa nhỏ đó tự biến ḿnh thành những kẻ ngớ ngẩn. Bọn trẻ đó bỏ đi sau khi đe doạ sẽ hại cháu, thậm chí giết cháu. Cháu giải thích với tôi “ mười lăm năm dồn nén nỗi tức giận v́ bị người khác chế nhạo đă thể hiện hết trên mặt con và con đă trút hết vào hai đứa con gái đó!”. Tôi rất tự hào về con song cũng buồn bởi v́ những ǵ cháu chịu đựng ngày thơ nhỏ.

 

Đôi khi, có những ngày phụ nữ ngồi khóc lóc

 

* * * * *

V́ công việc, tôi phải ra ngoài thị trấn hai lần trong tháng. Trước đây tôi thường để Daniel ở nhà một ḿnh nhưng giờ đây tôi xử sự rất khác với Danielle. Cháu khẳng định cháu sẽ ổn thôi khi ở nhà một ḿnh cả đêm, nhưng tôi chỉ muốn gần và bảo vệ con. Khi tôi không thể ở được, tôi nhờ bạn đến ngủ cùng với cháu.

Cháu rất mong ước có một cái giường kiểu con gái. Tôi không hề biết rằng giường cũng có giới nữa kia. Nhưng khi hai mẹ con đi xem những chiếc giường giành cho con gái, tôi phát hiện ra rằng đó là chiếc giường đơn, có đệm nước với phàn đầu giường rất xinh xắn, có gương và các hộc đựng. Tôi phải thừa nhận rằng nh́n chiếc giường đó như thể nó thuộc về pḥng của mấy cô gái vậy. Khi hai mẹ con mang được chiếc giường về nhà, loay hoay lắp măi không xong nên đành quá bộ nhờ một người đàn ông giúp.

Con trai chị gái tôi, cùng tuổi với Danielle, gửi cho cháu một chiếc lọ thuỷ tinh màu nâu rất đẹp khi đi chơi châu Âu về, và cháu để ngay vào hộc chỗ đầu giường. Sự quan tâm, chấp nhận của anh họ rất có ư nghĩa với Danielle. Cháu tiến bộ vượt bậc như thể ai đó đột nhiên thắp sáng lên những khả năng đó. Mọi thứ trở nên rất có ư nghĩa. Các giáo viên nói chuyện bằng ngôn ngữ của cháu. Giờ đây cháu có thể nghĩ về trường học cũng như học tập thay v́ những cảm giác, cảm xúc không thể lí giải đè nặng lên cháu.

Một ngày, tôi gặp một số giáo viên của Danielle trong quán cà phê trước trường. Họ khen ngợi cách tôi nuôi dạy con. Khi họ nói với tôi, cháu là một học sinh giỏi, tôi gần như cắn vào lưỡi ḿnh. Họ không thể nào h́nh dung nổi khó khăn mà Danielle đang đối mặt. Việc chấp nhận những lời khen mà không để lộ ra bí mật của con cũng trở thành một phần trong cuộc đời tôi.

Tôi muốn mọi người chia sẻ cùng tôi niềm vui và vẻ đẹp của con người mới này, nhưng Danielle không muốn cho mọi người biết, v́ thế tôi phải giữ cho riêng ḿnh khi gặp các bạn, thầy cô giáo của cháu và những người hàng xóm. Nhóm NC là nơi tôi có thể chia sẻ cảm xúc và niềm tự hào của ḿnh với những tiến bộ của Danielle. Họ biết những khó khăn chúng tôi gặp phải và tôi cũng biết họ sẽ giữ bí mật cho ḿnh. Tôi đă từng hy vọng là nhu cầu chia sẻ những điều đó với mọi người xung quanh sẽ dần phai nhạt đi-nhưng hoá ra không phải vậy. Chứng kiến sự tiến triển và những thay đổi kỳ diệu của con gái, và càng dấu kín, tôi lại càng muốn bộc lộ và chia sẻ niềm vui với mọi người.

Môn giáo dục thể chất đă từng là mối lo lại lớn của mẹ con tôi khi chọn trường học cho Danielle. Nhà tư vấn Hunter khuyên chúng tôi nhờ bác sỹ gia đ́nh viết một lá thư nêu lí do sức khoẻ như vấn đề tim mạch để cháu không phải tham gia lớp học. Bác sỹ gia đ́nh của chúng tôi  cũng vui ḷng giúp việc đó, nhưng hoá ra chúng tôi cũng không cần phải viện đến cách ấy. Tại trường học này, các học sinh không cần mặc quần áo thể dục ngoại trừ giầy chơi tennis. Và Danielle đă lấy lại được tự tin, thậm chí c̣n thích môn học mà cháu rất ghét thủa trước này.

Một lần cháu nói đến chương tŕnh thi thể dục “Presidential Fitness testing program” như sau “Con đang cố gắng để làm nhiều hơn mức yêu cầu một học sinh nữ bởi v́ con cảm thấy ḿnh đang dối trá mọi người một chút”. Cháu vẫn đang điều chỉnh lối suy nghĩ của ḿnh để phù hợp với vai tṛ giới mới mẻ của ḿnh-như liên hệ mức độ thực hiện của cháu với yêu cầu là một học sinh nam trước đây, ngay cả khi nh́n cháu đă giống hệt như một học sinh nữ.

Đến năm thứ hai, cháu muốn đăng kư học tại một trường chính thống và học các lớp học giáo dục thể chất như mọi khi, trong đó phải thay quần áo học thể dục cùng với các nữ học sinh trong một pḥng kín. Tôi không muốn con gặp phải t́nh huống khó xử hay đáng xấu hổ, nhưng lại một lần nữa, tôi phải chiều cháu v́ cháu đủ dũng cảm để thử. Tôi không muốn ḱm chân cháu lại, hay khiến cháu mệt mỏi với nỗi sợ hăi của tôi. Cứ nghĩ đến chuyện các phụ huynh khác phát hiện sự thật về Danielle khiến tôi lo lắng đến gặp ác mộng. Nếu như quy định của trường học quận cho phép cháu thay thế môn khiêu vũ cho giáo dục thể chất hoặc không phải đăng kư lớp học nào, có lẽ tôi sẽ cảm thấy yên ḷng hơn. Cuối cùng chúng tôi đi đến quyết định nếu như cháu bị phát hiện, chúng tôi sẽ chuyển sang nơi khác trong thành phố này.

Hai mẹ con nói chuyện về việc tắm rửa  nếu quyết định đến học trường chính thống. Sau khi tập thể chất xong, mọi người cùng giới sẽ tắm với nhau, mặc dù đó chỉ là một khả năng, bởi v́ nhiều bậc phụ huynh gốc Đông Âu có tôn giáo không cho phép con của họ (dù gái hay trai) cởi bỏ quần áo trước mặt mọi người. Đây là một trong số những quy tắc tôn giáo mà tôi thấy rất có ư nghĩa. Theo tôi biết, thật man rợ khi cho các em ở tuổi vị thành niên nhận thức được các giai đoạn khác nhau của tuổi dậy th́ bằng cách cởi bỏ quần áo trước mặt những người khác. Danielle mặc áo ngực có dây treo qua vai, và một chiếc quần sịp dạng có lưng quần lớn như thường[6] để nh́n cháu hoàn toàn b́nh thường khi thay đồ.

Rồi dần dần cháu c̣n tham gia đội thể thao ngoài trời[7] để củng cố sức khoẻ. Tôi lại lo lắng việc cháu cạnh tranh với các trường khác bởi v́ tôi lo sợ ai đó có thể nhận ra cháu và phản đối cháu tham dự vào đội nữ. Cháu đă làm hết sức ḿnh, nhưng do liều hormone cao, nên cháu phải rời khỏi đội trước khi hết trận đấu. Khi tôi đến dự cuộc thi, lắng nghe các bà mẹ khác nói về khó khăn nuôi dậy con, tôi đă phải giữ im lặng, dù rất muốn kể cho họ nghe tôi tự hào về đứa con gái đặc biệt của ḿnh như thế nào. Thực ra nói chuyện với huấn luyện viên của cháu có vẻ như khôn ngoan hơn v́ ông ta sẽ không nhắm mắt nghe một phía nếu như ai đó hỏi, nhưng rồi tôi cũng không nói v́ may mắn là không gặp vấn đề ǵ.

Danielle nhận ra một số cô bé cùng đội đua không có ngực lớn hơn cháu, nhưng cháu vẫn thấy cần phải dùng ngực giả.

Trong suốt hai năm thử, thất bại, rồi lại thử, chúng tôi đă t́m được vài khả năng có thể thực hiện được cho học sinh chuyển giới khi tham gia lớp học giáo dục thể chất tại trường trung học. Người y tá của trường cho biết rất dễ để đưa ra lí do không tham gia lớp học này. Một học sinh có vấn đề sức khoẻ, bị bệnh bẩm sinh hay các điều kiện riêng tư khác khiến các em gặp khó khăn trong việc điều chỉnh về mặt xă hội đều có thể lấy lí do sức khoẻ. Hơn nữa, quận tôi cũng cấp thẻ giáo dục thể chất cho học sinh nào tham gia một hoạt động thể chất khác bên ngoài trường như bóng đá hay bơi lội để thay thế cho môn giáo dục thể chất.

Danielle ở trong đội hợp xướng ca trong suốt năm thứ hai PTTH, nơi mà các học sinh phải học nhạc, khiêu vũ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn lúc cuối năm học. Tôi miễn cưỡng đưa cháu 60 đô la để mua giầy và trang phục.

Khi trang phục được gửi đến, Danielle rất thất vọng v́ trang phục cho con gái được thiết kế rất tệ. Chiếc cổ áo bị cắt thấp đến mức rách tuột khỏi vai. Ống quần cũng bị xẻo cao đến độ lộ hết cả mép váy. Và với bộ đó, Danielle cảm thấy rất không thoải mái, không thể mặc áo ngực và quần sịp (girdle underwear). Các trang phục chỉ cần dài vài cm, có thể tạo nên sự khác biệt rất lớn.

Tôi băn khoăn về lời phán quyết của thầy giáo chọn trang phục không thích hợp chắc chắn sẽ bị cho là không tuân theo những quy định của trường. Phản ứng đầu tiên của tôi là đến kiến nghị với trường, song Danielle muốn tự xử lí bằng cách bỏ lớp học đó mà không gây thắc mắc ǵ. Cháu đă làm theo cách của ḿnh nhưng sau đó tôi thực sự bận tâm khi những nghi vấn và lo ngại khác về lớp học này ngày càng nhiều.

Danielle gặp phải những t́nh huống khó khăn, nhưng cháu có vẻ điều chỉnh tốt, mặc dù cháu tỏ ra rất dũng cảm trong một số trường hợp, nhưng lần này dường như cháu chỉ muốn bỏ đi.

Cháu thể hiện sự trưởng thành rất đáng ngạc nhiên khi biết rằng cái ǵ cần phải tranh đấu. Cháu quyết định khiêu chiến rất khôn ngoan, khác hẳn với cách của tôi. 

 

 

 


 

[1] Nguyên văn racial balance

[2] Nguyên văn: touchy-feely

[3]  Một cách nói bóng bẩy và chế nhạo. Vận dụng chính sách ko phân biệt để không quan tâm đến những nhóm học sinh có nhu cầu cá biệt, chính v́ thế sự không phân biệt thành phân biệt đối xử.

[4] Đang t́m từ thích hợp J

[5]  Nguyên văn: breast form

[6] Nguyên văn: girdle type underwear

[7] Nguyên văn: trach and filed

 

 

 


 

 

GIỚI THIỆU 

 PHẦN I

 PHẦN II

 PHẦN III

 PHẦN IV

 PHẦN V